16.1. Ước lượng MLE cho phân phối Gaussian đa chiều¶
Giả sử chúng ta có một bộ dữ liệu gồm các quan sát độc lập và xác định (iid) là \(\mathcal{D} = \{ \mathbf{x}_1, \mathbf{x}_2. \dots, \mathbf{x}_N \}\). Trong đó mỗi một \(\mathbf{x}_i \in \mathbb{R}^{d}\) là một véc tơ quan sát trong không gian \(d\) chiều được lấy mẫu từ phân phối Gaussian đa chiều. Chúng ta cần ước lượng phân phối của tham số thông qua ước lượng hợp lý tối đa MLE.
\(N\) quan sát được giả định là độc lập. Do đó hàm hợp lý của phân phối của \(N\) quan sát sẽ bằng tích của xác suất trên từng quan sát:
Lấy đạo hàm bậc nhất của hàm hợp lý theo \(\mu\) và \(\mathbf{\Sigma}\).
Đạo hàm theo \(\mu\):
Để tính toán đạo hàm bậc nhất chúng ta cần áp dụng công thức:
Coi \(\mathbf{\Sigma}^{-1} = \mathbf{A}\) và \(\mathbf{x}_i-\mu = \mathbf{w}\), khi đó:
Nhân cả hai vế của dòng thứ 2 với \(\mathbf{\Sigma}\) về phía ngoài cùng bên trái ta suy ra nghiệm \(\hat{\mu}\) chính là:
Đạo hàm theo \(\mathbf{\Sigma}\):
Để tính toán đạo hàm theo \(\Sigma\) chúng ta cần áp dụng một số công thức:
1.- Trace của tích ba ma trận không thay đổi nếu hoán vị:
2.- Khi \(\mathbf{x}^{\intercal}\mathbf{A}\mathbf{x}\) là một số vô hướng (scalar) thì:
3.- Đạo hàm của:
4.- Đạo hàm của:
5.- Định thức của một ma trận thì bằng nghịch đảo định thức của ma trận nghịch đảo:
Chứng minh những công thức trên không quá khó. Xin dành cho bạn đọc như một bài tập.
Ngoài ra từ công thức thứ 2 và 3 ta suy ra:
đồng thời hàm hợp lý cũng được biến đổi thành:
Bây giờ chúng ta có thể tính toán đạo hàm theo ma trận \(\mathbf{\Sigma}^{-1}\) như sau:
Dòng thứ 2 thu được là vì \(\mathbf{\Sigma}\) là ma trận đối xứng. Như vậy nghiệm \(\hat{\mathbf{\Sigma}}\) chính là:
Như vậy ta thu được ước lượng hợp lý tối đa cho các tham số của phân phối Gassian đa chiều:
16.2. Gaussian Mixture Model¶
Gaussian Mixture Model (viết tắt GMM) là một mô hình phân cụm thuộc lớp bài toán học không giám sát mà phân phối xác suất của mỗi một cụm được giả định là phân phối Gassian đa chiều. Sở dĩ mô hình được gọi là Mixture là vì xác suất của mỗi điểm dữ liệu không chỉ phụ thuộc vào một phân phối Gaussian duy nhất mà là kết hợp từ nhiều phân phối Gaussian khác nhau từ mỗi cụm.
Hình 3: Phân phối Gaussian đa chiều với số cụm \(k=3\) đối với bộ dữ liệu một chiều (bên trái) và hai chiều (bên phải).
Mục tiêu của mô hình GMM là ước lượng tham số phù hợp nhất cho \(k\) cụm thông qua phương pháp ước lượng hợp lý tối đa mà chúng ta sẽ thảo luận kĩ hơn ở bên dưới. Một số giả định của mô hình GMM:
Có \(k\) cụm cần phân chia mà mỗi cụm tuân theo phân phối Gaussian đa chiều với tập tham số đặc trưng \(\{{(\mu_i, \mathbf{\Sigma}_i)}\}_{i=1}^{k}\).
\(z_{k}\) được giả định là một biến ngẫu nhiên nhận giá trị 1 nếu như quan sát \(\mathbf{x}\) rơi vào cụm thứ \(k\), các trường hợp còn lại nhận giá trị 0.
\(z_{k}\) được coi như là một biến ẩn (latent variable hoặc hidden variable) mà ta chưa biết giá trị của nó. Xác suất xảy ra của \(p(z_{k}=1 | \mathbf{x})\) giúp chúng ta xác định tham số phân phối của Gaussian Mixture. Điều này sẽ được thảo luận kĩ hơn bên dưới.
Tập hợp các giá trị của \(z_{k}\) đối với các cụm sẽ tạo thành một phân phối xác suất sẽ tạo thành một phân phối xác suất \((\pi_1, \pi_2, \dots, \pi_k)\) trong đó \(\pi_k = p(z_{k}=1 | \mathbf{x})\).
Một xác suất hỗn hợp tại một điểm dữ liệu \(\mathbf{x}\) sẽ được tính theo công thức Bayes như sau:
Thành phần xác suất \(p(\mathbf{x}|\mu_i, \mathbf{\Sigma}_i)\) được tính từ phân phối Guassian đa chiều và chúng đồng thời là mục tiêu mà chúng ta cần tham số hoá.
16.2.1. Ước lượng hợp lý tối đa¶
Bài toán đặt ra đó là giả sử chúng ta có một tập dữ liệu \(\mathcal{X} = \{\mathbf{x}_i\}_{i=1}^{N}\) hãy tìm ra ước lượng hợp lý tối đa của các tham số \(\theta\) sao cho lớp mô hình được giả định là GMM khớp nhất bộ dữ liệu. Như vậy \(\theta^{*}\) chính là nghiệm của bài toán:
Để giải phương trình trên chúng ta có thể dựa trên hai cách tiếp cận:
Giải trực tiếp phương trình đạo hàm của hàm logarith để theo các hệ số để tìm ra nghiệm tối ưu như đã thực hiện đối với phân phối Gaussian đa biến cho 1 cụm. Tuy nhiên phương pháp này tỏ ra bất khả thi bởi đối với bài toán có nhiều cụm thì hàm mất mát trở nên phức tạp hơn nhiều. Việc giải phương trình đạo hàm dường như là không thể.
Sử dụng thuật toán EM (Expectation-Maximization) để cập nhật dần dần nghiệm của \(\theta\).
Thuật toán EM là một trong những phương pháp thường được sử dụng để cập nhật nghiệm theo hàm hợp lý. Đây là một phương pháp đơn giản và hiệu quả, phù hợp với các bài toán phức tạp khi mà lời giải trực tiếp từ đạo hàm không dễ dàng tìm kiếm. Bên dưới chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu phương pháp này:
Trong thuật toán EM chúng ta liên tục thực hiện các vòng lặp mà mỗi vòng lặp bao gồm hai bước huấn luyện chính:
E-Step: Ước lượng phân phối của biến ẩn \(z\) thể hiện phân phối xác suất của các cụm tương ứng với dữ liệu và bộ tham số phân phối.
M-Step: Tối đa hoá phân phối xác suất đồng thời (join distribution probability) của dữ liệu và biến ẩn.
Cụ thể những bước này sẽ được thể hiện qua hình minh hoạ:
Hình 4: Hình bên trái là bước E-Step. Tại bước này chúng ta tính toán phân phối xác suất tại từng điểm dữ liệu ứng với mỗi cụm theo bộ tham số phân phối trên từng cụm lúc ban đầu. Chẳng hạn tại một điểm trong hình ở phía trên chúng ta tính ra hai xác suất là \(P(A)=0.6\) và \(P(B)=0.4\) và tại một điểm ở phía dưới tính ra xác suất \(P(A)=0.2\) và \(P(B)=0.8\). Tiếp theo hình bên phải là bước M-Step thể hiện cách cập nhật lại tham số để phù hợp với phân phối của các cụm dữ liệu. Ở đây tham số trung bình của các cụm được cập nhật lại đồng nghĩa với việc dịch chuyển cụm sao cho giá trị hợp lý của phân phối lý thuyết được tối đa hoá và tiến gần tới phân phối thực ở mỗi cụm.
Để cập nhật tham số thì chúng ta xét một hàm auxilary như sau:
Như vậy \(Q(\theta, \theta_t)\) chính là kì vọng của logarith xác suất chung của \(\mathbf{X}\) và \(\mathbf{Z}\) trên từng cụm dữ liệu. Giá trị kì vọng này bằng tổng theo trọng số của xác suất tiên nghiệm \(p(z|\mathbf{X}, \theta_t)\) trên từng cụm. Xác suất này có thể tính được dựa trên tham số \(\theta_t\) trước đó (\(\theta\) ở đây là đại diện chung cho cả \(\mu\) và \(\mathbf{\Sigma}\)). Tham số mà chúng ta cần cập nhật sẽ nằm ở log likehood của xác suất chung \(\log p(\mathbf{X}, \mathbf{Z} | \theta) \). Để tính xác suất này chúng ta phân tích chúng theo công thức Bayes giữa \(p(\mathbf{Z} | \mathbf{X}, \theta)\) và \(p(\mathbf{X} | \theta)\). Cuối cùng chúng ta rút gọn thành tổng giữa logarith hàm hợp lý \(\log p(\mathbf{X} | \theta)\) và logarith xác suất hậu nghiệm \(\log p(\mathbf{Z} | \mathbf{X}, \theta)\).
Tại sao tối đa hoá hàm hợp lý chúng ta lại thông qua \(Q(\theta, \theta_t)\). Đó là bởi khi giá trị \(Q(\theta, \theta_t)\) gia tăng thì kéo theo sự gia tăng hàm hợp lý. Như vậy tồn tại một chuỗi vô hạn \(\{\theta_j'\}_{j=0}^{\infty}\) sao cho \(Q(\theta_j', \theta_t)\) là một chuỗi tăng và dẫn tới \(\{\theta_j'\}_{j=0}^{\infty}\) hội tụ về nghiệm cực đại \(\theta^{*}\). Khi đó giá trị hàm hợp lý \(\log p(\mathbf{X} | \theta')\) cũng là một chuỗi tăng và có nghiệm hội tụ về \(\theta^*\). Tức là quá trình tìm nghiệm của hàm hợp lý có thể tìm được thông qua hàm \(Q(\theta, \theta_t)\).
Tiếp theo ta sẽ chứng minh rằng sự gia tăng của \(Q(\theta, \theta_t)\) kéo theo sự gia tăng của hàm hợp lý. Thật vậy:
Dòng thứ 2 được suy ra là bởi \(\sum_z p(z|\mathbf{X}, \theta_t) \log \frac{p(\mathbf{Z} | \mathbf{X}, \theta)}{p(\mathbf{Z} | \mathbf{X}, \theta_t)}\) chính là một độ đo Kullback-Leibler Divergence về khoảng cách giữa hai phân phối. Giá trị này luôn lớn hơn hoặc bằng 0. Bạn có thể xem thêm chứng minh tại Kullback-Leibler Divergence.
Bất đẳng thức trên cho thấy khi \(Q(\theta, \theta_t) \geq Q(\theta_t, \theta_t)\) sẽ kéo theo \(\log p(\mathbf{X} | \theta) \geq \log p(\mathbf{X} | \theta_t)\). Như vậy thay vì tối đa hoá hàm mục tiêu là hàm hợp lý thì chúng ta có thể tối đa hoá hàm \(Q(\theta, \theta_t)\).
16.2.2. Khai triển hàm auxilary¶
Xác suất xảy ra tại một điểm dữ liệu có thể được biểu diễn theo phân phối Category như sau:
Như vậy giá trị hàm hợp lý của phân phối xác suất đồng thời có thể được viết như sau:
Lấy logarith hai vế ta thu được:
Như vậy:
16.2.3. Các bước trong GMM¶
Bước E-Step:
Mục tiêu của bước E-Step là tính xác suất của mỗi điểm dữ liệu dựa vào phân phối Gaussian đa chiều dựa trên tham số \(\theta_t\) của vòng lặp gần nhất. Xác suất này được tính như sau:
Xác suất \(\pi_j\) chính là xác suất tiên nghiệm (posteriori probability) bằng với tỷ lệ các quan sát thuộc về cụm \(j\) ở vòng lặp thứ \(t\). Trong khi \(N(\mu_{jt}, \mathbf{\Sigma}_{jt}|\mathbf{x}_i)\) là xác suất của \(\mathbf{x}_i\) rơi vào cụm thứ \(j\) được tính theo phân phối Gaussian đa chiều. Hai xác suất này có thể tính được và sau cùng ta thu được xác suất rơi vào mỗi cụm tại mỗi một quan sát \(\mathbf{x}_i\).
Bước M-Step:
Tại bước M-Step chúng ta cần cập nhật lại tham số phân phối theo hàm auxiliary \(Q(\theta, \theta_t)\). Cực trị đạt được khi đạo hàm bậc nhất bằng 0:
Ở đây \(\theta\) là các tham số \(\{\pi_j, \mu_j, \mathbf{\Sigma}_j \}_{j=1}^k\). Lần lượt giải phương trình đạo hàm theo \(\mu_j\) và \(\mathbf{\Sigma}_j\) tương tự như đối với ước lượng MLE đã trình bày ở chương thứ hai:
Từ đó suy ra:
Trong đó \(p(z_j| \mathbf{x}_i, \theta_t)\) chính là xác suất tương ứng để \(\mathbf{x}_i\) thuộc về cụm \(j\) được tính từ bước E-Step.
Tiếp theo ta cần tính đạo hàm theo \(\mathbf{\Sigma}_j\).
Suy ra:
Như vậy tham số tối ưu ở mỗi cụm sẽ được cập nhật theo công thức:
Để tính \(\pi_j\) chúng ta dựa vào điều kiện ràng buộc \(\sum_{j=1}^k \pi_j=1\). Khi đó hàm Lagrange tương ứng với \(Q(\theta, \theta_t)\) là:
Do đó:
Từ đó suy ra:
Mặt khác ta có \(\sum_{j=1}^{k} \pi_j = 1\). Do đó:
Suy ra \(\lambda = N\) và thế vào công thức \((1)\) ta được:
Như vậy chúng ta đã tìm ra được tham số tối ưu của thuật toán GMM sau mỗi vòng lặp. Việc giải trực tiếp bài toán tối ưu hàm hợp lý theo ước lượng MLE là bất khả thi trong điều kiện có nhiều cụm dữ liệu. Chính vì thế thuật toán EM được áp dụng để cập nhật dần dần tham số của mô hình. Thuật toán sẽ dần dần hội tụ sau một hữu hạn bước. Về lý thuyết của thuật toán GMM chúng ta sẽ phải trải qua nhiều tính toán đạo hàm tương đối phức tạp. Tuy nhiên để thực hành thuật toán này lại tương đối dễ dàng trong sklearn. Chúng ta cùng sang phần thực hành để nắm rõ chi tiết.
16.4. Thực hành mô hình¶
Đầu tiên chúng ta sẽ import các package cần thiết cho quá trình tiền xử lý dữ liệu, huấn luyện và biểu đồ hoá kết quả.
import numpy as np
import pandas as pd
import seaborn as sns
import itertools
from scipy import linalg
import matplotlib.pyplot as plt
import matplotlib.patheffects as PathEffects
from matplotlib.patches import Ellipse
from sklearn.preprocessing import MinMaxScaler
from sklearn.mixture import GaussianMixture
16.4.1. Tiền xử lý dữ liệu¶
Để tiện so sánh hiệu quả giữa các thuật toán phân cụm trong học không giám sát. Bộ dữ liệu được sử dụng chung là shopping-data. Bộ dữ liệu này bao gồm các trường thông tin như giới tính, độ tuổi, thu nhập hàng năm và điểm số mua sắm
nhằm mô tả hành vi mua sắm của những khách hàng. Mục tiêu của chúng ta đó là phân cụm khác hàng thành những nhóm dựa trên hành vi mua sắm đặc trưng của họ.
data = pd.read_csv("https://raw.githubusercontent.com/phamdinhkhanh/datasets/cf391fa1a7babe490fdd10c088f0ca1b6d377f59/shopping-data.csv", header=0, index_col=0)
print(data.shape)
data.head()
(200, 4)
Genre | Age | Annual Income (k$) | Spending Score (1-100) | |
---|---|---|---|---|
CustomerID | ||||
1 | Male | 19 | 15 | 39 |
2 | Male | 21 | 15 | 81 |
3 | Female | 20 | 16 | 6 |
4 | Female | 23 | 16 | 77 |
5 | Female | 31 | 17 | 40 |
Để đơn giản hoá chúng ta chỉ cần sử dụng hai trường thông tin đầu vào là thu nhập và điểm shopping. Để thuật toán không bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt về đơn vị thì chúng ta cần chuẩn hoá theo MinMaxScaler
. Bạn đọc cũng có thể lựa chọn những phương pháp chuẩn hoá dữ liệu khác. Xem thêm các phương pháp chuẩn hoá dữ liệu.
# Lấy ra thu nhập va điểm shopping
X = data.iloc[:, 2:4].values
# Chuẩn hoá dữ liệu
std = MinMaxScaler()
X_std = std.fit_transform(X)
print(X_std.shape)
(200, 2)
16.4.2. Mô hình Gaussian Mixture¶
Để xây dựng mô hình Gaussian Mixture trên sklearn chúng ta sử dụng class sklearn.mixture.GaussianMixture. Class này có ý nghĩa như sau:
GaussianMixture(n_components=1, *,
covariance_type='full',
tol=0.001,
reg_covar=1e-06,
max_iter=100,
n_init=1,
init_params='kmeans'
...
)
Trong đó:
n_components
: Là số lượng cụm mà chúng ta cần phân chia.covariance_type
: Định dạng covariance được sử dụng trong thuật toán GMM. Trong đó bao gồm:{'full', 'tied', 'diag', 'spherical'}
. Lựa chọn ‘full’ mặc định có nghĩa rằng mỗi một thành phần cụm có một ma trận hiệp phương sai riêng. ‘tied’ được lựa chọn khi chúng ta muốn đồng nhất ma trận hiệp phương sai giữa các cụm. ‘diag’ tương ứng với ma trận hiệp phương sai là ma trận đường chéo và khi lựa chọn ‘spherical’ có nghĩa rằng mỗi một thành phần cụm sẽ có một phương sai riêng.tol
: Ngưỡng hội tụ của thuật toán EM. Nếu mức độ cải thiện của hàm mục tiếu thấp hơn ngưỡng này thì mô hình sẽ dừng.max_iter
: Số lượng vòng lặp tối đa của thuật toán EM.init_params
: Lựa chọn khởi tạo tham số cho mô hình lúc ban đầu. Mặc định mô hình sẽ sử dụng khởi tạo từ thuật toán k-Means clustering. Như vậy sau mỗi vòng lặp thì thuật toán sẽ sửa lỗi của k-Means và tạo ra một kết quả với mức độ hợp lý cao hơn so với k-Means.
Bên dưới chúng ta cùng tạo ra mô hình GMM với số lượng cụm cần phân chia là 5. Sau huấn luyện thì trung bình và ma trận hiệp phương sai của mỗi cụm có thể thu được thông qua hai thuộc tính là means_ và covariances_.
gm = GaussianMixture(n_components=5,
covariance_type='full',
random_state=0).fit(X_std)
print('means: \n', gm.means_)
print('covariances: \n ', gm.covariances_)
means:
[[0.60502531 0.15433196]
[0.33368985 0.49394756]
[0.58393969 0.82673863]
[0.0829305 0.80743088]
[0.09861098 0.21597752]]
covariances:
[[[ 0.01818446 0.00433814]
[ 0.00433814 0.00873064]]
[[ 0.00613567 -0.00231927]
[-0.00231927 0.0051635 ]]
[[ 0.01808598 -0.00031096]
[-0.00031096 0.0091568 ]]
[[ 0.00337483 -0.0001437 ]
[-0.0001437 0.01026088]]
[[ 0.00453005 0.00255303]
[ 0.00255303 0.01918353]]]
Chúng ta nhận thấy rằng các tâm của các cụm cách xa nhau nên khả năng thuật toán sẽ mang lại kết quả tốt với số cụm \(k=5\). Ma trận hiệp phương sai là những ma trận vuông đối xứng.
16.4.3. Lựa chọn siêu tham số cho mô hình GMM¶
Để lựa chọn siêu tham số cho mô hình GMM chúng ta sẽ dựa trên mức độ phù hợp được đánh giá thông qua chỉ số BIC (Bayesian Information Criteria). Đây là chỉ số đo lường mức độ hợp lý của mô hình đối với một bộ tham số được tính dựa trên giá trị tối đa của hàm hợp lý như sau:
Với \(k\) là số lượng tham số được ước lượng từ mô hình, \(n\) là số lượng quan sát của bộ dữ liệu và \(\hat{L}\) là giá trị ước lượng tối đa của hàm hợp lý. Chỉ số BIC là một trong những giá trị quan trọng thường được sử dụng để đánh giá và lựa chọn các mô hình khác nhau. Mô hình có BIC càng nhỏ thì mức độ hợp lý của mô hình đối với bộ dữ liệu càng cao. Chúng ta sẽ huấn luyện mô hình GMM với nhiều tham số n_components
và tìm ra giá trị có BIC là nhỏ nhất. Đó chính là số lượng thành phần phù hợp nhất của bộ dữ liệu được tính theo mô hình GMM.
lowest_bic = np.infty
bic = []
n_components_range = range(1, 7)
# cv_types = ['spherical', 'tied', 'diag', 'full']
cv_types = ['full', 'tied']
for cv_type in cv_types:
for n_components in n_components_range:
# Fit Gaussian mixture theo phương pháp huấn luyện EM
gmm = GaussianMixture(n_components=n_components,
covariance_type=cv_type)
gmm.fit(X_std)
bic.append(gmm.bic(X_std))
# Gán model có BIC scores thấp nhất là model tốt nhất
if bic[-1] < lowest_bic:
lowest_bic = bic[-1]
best_gmm = gmm
bic = np.array(bic)
color_iter = itertools.cycle(['navy', 'turquoise'])
clf = best_gmm
bars = []
# Vẽ biểu đồ BIC scores
plt.figure(figsize=(12, 8))
for i, (cv_type, color) in enumerate(zip(cv_types, color_iter)):
xpos = np.array(n_components_range) + .2 * (i - 2)
bars.append(plt.bar(xpos, bic[i * len(n_components_range):
(i + 1) * len(n_components_range)],
width=.2, color=color))
plt.xticks(n_components_range)
plt.ylim([bic.min() * 1.01 - .01 * bic.max(), bic.max()])
plt.title('BIC score per model')
xpos = np.mod(bic.argmin(), len(n_components_range)) + .65 +\
.2 * np.floor(bic.argmin() / len(n_components_range))
plt.text(xpos, bic.min() * 0.97 + .03 * bic.max(), '*', fontsize=14)
plt.xlabel('Number of components')
plt.legend([b[0] for b in bars], cv_types)
<matplotlib.legend.Legend at 0x7f10642bc250>
Như vậy ta có thể nhận thấy mô hình phù hợp nhất là mô hình có n_components = 6
và dạng covariance_type
được sử dụng là tied
.
best_gmm
GaussianMixture(covariance_type='tied', n_components=6)
Tiếp theo chúng ta sẽ dự báo cụm và vẽ biểu đồ các điểm trên không gian 2 chiều.
def _plot_kmean_scatter(X, labels):
'''
X: dữ liệu đầu vào
labels: nhãn dự báo
'''
# lựa chọn màu sắc
num_classes = len(np.unique(labels))
palette = np.array(sns.color_palette("hls", num_classes))
# vẽ biểu đồ scatter
fig = plt.figure(figsize=(12, 8))
ax = plt.subplot()
sc = ax.scatter(X[:,0], X[:,1], lw=0, s=40, c=palette[labels.astype(np.int)])
# thêm nhãn cho mỗi cluster
txts = []
for i in range(num_classes):
# Vẽ text tên cụm tại trung vị của mỗi cụm
xtext, ytext = np.median(X[labels == i, :], axis=0)
txt = ax.text(xtext, ytext, str(i), fontsize=24)
txt.set_path_effects([
PathEffects.Stroke(linewidth=5, foreground="w"),
PathEffects.Normal()])
txts.append(txt)
plt.title('t-sne visualization')
labels = best_gmm.predict(X_std)
_plot_kmean_scatter(X_std, labels)
Chúng ta nhận thấy rằng thuật toán GMM đưa ra kết quả rất chuẩn xác. Nếu so sánh với các thuật toán khác như k-Means, Hierarchical Clustering, DBSCAN thì kết quả của GMM là chuẩn xác nhất trên bộ dữ liệu shopping-data. Tuy nhiên nhận định này không đúng trong mọi trường hợp đối với mọi bộ dữ liệu nên chúng ta cần phải thử nghiệm nhiều mô hình khác nhau để so sánh.
16.5. Tổng kết¶
GMM là một mô hình xác suất. Mô hình này thể hiện sự cải tiến so với k-Means đó là các điểm dữ liệu được sinh ra từ một phân phối hỗn hợp của một số hữu hạn các phân phối Gaussian đa chiều. Tham số của những phân phối này được giả định là chưa biết. Để tìm ra tham số huấn luyện cho các mô hình thì chúng ta sẽ tìm cách tối đa hoá hàm auxiliary thông qua thuật toán EM, thuật toán này sẽ cập nhật nghiệm sau mỗi vòng lặp để đi đến điểm cực trị. Chúng ta có thể coi rằng GMM như là một dạng khái quát của thuật toán k-Means clustering nhằm kết hợp với thông tin về hiệp phương sai của dữ liệu cũng như là tâm của các phân phối Gaussian tiềm ẩn. Cùng tổng kết một số kiến thức mà chương này mang lại:
Phân phối Guassian đa biến là gì ? Chúng được đặc trưng bởi những tham số nào?
Phương pháp EM trong huấn luyện hàm hợp lý.
Xây dựng mô hình GMM trên sklearn.
Cách thức lựa chọn tham số cho mô hình GMM thông qua chỉ số BIC.
16.6. Bài tập¶
1.- Giả sử một biến \(\mathbf{x} \in \mathbb{R}^{2}\) có phân phối Gaussian đa chiều với trung bình là \(\mu = [1, 1]\) và ma trận hiệp phương sai là ma trận đơn vị \(\mathbf{\Sigma} = \mathbf{I}_2\). Hãy tính xác suất:
2.- Ước lượng MLE của phân phối Gaussian đa chiều có kết quả như thế nào?
3.- Trong mô hình GMM thì mỗi một điểm dữ liệu là kết hợp của một hay nhiều phân phối xác suất thành phần?
4.- Thuật toán EM giúp huấn luyện mô hình GMM bao gồm những bước nào? Mỗi bước thực hiện mục tiêu gì?
5.- Có những siêu tham số chính nào được sử dụng để tuning mô hình GMM?
6.- Để tìm ra những siêu tham số cho mô hình GMM chúng ta dựa trên chỉ số nào? Chỉ số đó có ý nghĩa gì?
7.- Có những dạng covariance nào trong thuật toán GMM những dạng này có ý nghĩa gì?
8.- Sử dụng bộ dữ liệu Weekly Sale Transaction hãy phân chia tập train/test theo tỷ lệ 80:20.
9.- Tìm kiếm tham số phù hợp cho mô hình GMM.
10.- Biểu đồ hoá kết quả dự báo trên tập train và tập test.
16.7. Tài liệu tham khảo¶
https://towardsdatascience.com/gaussian-mixture-models-explained-6986aaf5a95
[1] Bishop, Christopher M. Pattern Recognition and Machine Learning (2006) Springer-Verlag Berlin, Heidelberg.
[2] Murphy, Kevin P. Machine Learning: A Probabilistic Perspective (2012) MIT Press, Cambridge, Mass,
https://people.eecs.berkeley.edu/~jordan/courses/260-spring10/other-readings/chapter13.pdf